Saturday, February 22, 2014

• 30 tháng 4 - LỬA MÁU HẬN THÙ - "Mũ Đen" Hoàng Nhật Thơ

 "Mũ Đen" Hoàng Nhật Thơ

Ngày 30/04/1975, quê hương tàn chinh chiến, đất nước không còn khói lửa binh đao ... Nhưng người dân đau lòng, lịm ngất, hứng chịu một nền hòa bình đến không như mong ước, vì dưới cái khung trời hòa bình đó là một màu đen tang tóc, thê lương, không có ánh nắng hồng "Hạnh Phúc", chẳng có không khí "Tự Do", Hoa "Dân Chủ" rũ cánh trên những cành "Nhân Quyền" gãy chết trong biển máu "giải phóng".

Trên thế giới này chưa có một quốc gia nào không có chiến tranh hoặc sau chiến tranh mà người dân phải ào ạt bỏ nước ra đi như Việt Nam. Người dân bỏ lại tất cả, lìa bỏ nơi chôn nhau cắt rốn, lìa bỏ mồ mả ông bà, cha mẹ để ra đi tạo lập cuộc sống mới nơi vùng đất lạ ... Người dân lìa bỏ ngay cả quê hương, chấp nhận một phần sống mong manh, chín mươi chín phần chết trên biển cả bao la không bờ bến, trong rừng sâu nước độc, để mong được hít thở bầu không khí "Tự Do" của kiếp người ở một vùng trời xa lạ, một mảnh đất không quen nào đó trên thế giới. Tất cả cũng chỉ vì cái chủ nghĩa cộng sản bệnh hoạn, vô thần, khát máu, người dân sợ lũ quỷ đỏ cộng sản hơn cả tử thần, điều này chứng tỏ rằng cộng sản là những gì đáng kinh tởm nhất, đáng phỉ nhổ nhất và là một cái gì nguy hiểm nhất trên trái đất này ... nguy hiểm hơn cả bệnh dịch truyền nhiểm chết người , tàn phá hơn khối ung thư ác tính, kinh hoàng hơn hỏa diệm sơn, hãi hùng hơn cơn sóng thần, kinh khiếp hơn động đất, thảm khốc hơn bom hạt nhân .v..v...
Trở ngược dòng lịch sử ...
Ngày 19/05/1890, một đứa bé chào đời tại làng Hoàng Trù, lớn lên tại làng Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An thuộc miền Bắc Việt Nam và đứa bé này là một mầm mống đại họa về sau của đất nước ; Đứa bé lớn lên và trưởng thành qua nhiều tên khác nhau, nhưng chỉ có một cái tên mà toàn thể người dân Việt đều biết, đó là Hồ Chí Minh, một tên sát nhân độc tài, dâm ô, khát máu, một tên phản quốc, một "tội đồ" của quê hương, dân tộc. Năm 1912, Hồ Chí Minh rời Việt Nam bắt đầu cuộc sống tha phương cầu thực, nhưng sau này lũ CSVN bịa đặt, tuyên truyền là Hồ Chí Minh đi tìm đường cứu nước ... trong những năm dài bôn ba nơi hải ngoại vì kế sinh nhai, Hồ Chí Minh đã "giao cấu" với khối Cộng sản Quốc Tế và sinh ra cái quái thai "Đảng CSVN", thảm cảnh của dân Việt bắt đầu từ đây. Ngày 19/08/1945, Hồ Chí Minh cầm đầu cái đám côn đồ sát nhân từ quái thai đó cướp chính quyền ở miền Bắc và thành lập chế độ bạo quyền máu ngày 02/09/1945. Năm 1946, Hồ Chí Minh tuyên bố tại Hà Nội một câu phủ trùm tử khí "những ai đi ngược lại đường lối và chính sách của đảng đề ra ... người đó phải bị tiêu diệt", vì thế người dân miền Bắc phải sống im lặng trong cái án tử hình đang treo lơ lửng đó ; Những người trí thức không chung đường với đảng đã bị giết chết dã man hoặc tù đày chung thân ... máu nhuộm đỏ trang "Nhân Văn Giai Phẩm". Ngay sau khi chiến tranh Đông Dương kết thúc, Việt Nam bị chia đôi bờ Nam Bắc tại vĩ tuyến 17 bởi Hiệp Định Geneve ngày 20/07/1954 ... đất nước không còn chiến tranh, nhưng cả triệu người dân Miền Bắc đã công khai trốn chạy vào Miền Nam qua công lao, tấm lòng nhân đạo, bác ái của Thủ Tướng Ngô Đình Diệm trước sự giám sát của "Ủy Hội Quốc Tế Kiểm Soát Đình Chiến" trong ánh mắt tức tối, căm hờn, hận thù của Hồ Chí Minh và bè lũ CSVN.

"Một ngày 54, cha bỏ quê xa ... chốn đã chôn nhau, cắt rốn bao nhiêu đời ... Một ngày 54, cha bỏ phương trời, một miền Bắc âm u mưa phùn rơi ... Một ngày 54, cha bỏ Sơn Tây, dắt díu con thơ vô sống nơi Biên Hòa ... dù là xa đó cũng là nước nhà và miền nắng soi vui gia đình ta ..."

Những người dân còn ở lại miền Bắc phải hứng chịu những trận tắm máu kinh hoàng, tàn nhẫn ... hằng trăm ngàn người đã bị Hồ Chí Minh và đảng cộng sản giết chết bằng những hình thức dã man như chặt đầu, chôn sống, bỏ vào bao bố rồi neo đá dìm dưới giòng sông .v..v... Lũ thú cộng sản máu lạnh còn tàn nhẫn hơn nữa là dùng bạo lực sắt máu nhuộm đỏ cả luân thường, đạo lý, cưỡng bức con đấu tố cha mẹ, vợ đấu tố chồng, họ hàng đấu tố lẫn nhau qua chính sách độc ác đẫm máu "Cải cách ruộng đất".

Ngày 26/10/1955, nền Đệ Nhất Cộng Hòa ra đời tại Miền Nam Việt Nam, hình thành trên nền tảng "Tự Do-Dân Chủ-Nhân Quyền" được lãnh đạo bởi vị tổng thống dân cử đầu tiên trên quê hương, Tổng Thống Ngô Đình Diệm, một chí sĩ ái quốc, thương dân ... suốt cuộc đời tận tụy vì quê hương, dân tộc ... nắng ấm thanh bình trải dài trên mọi nẻo đường đất nước ... hạnh phúc, cơm no, áo ấm khắp mọi nhà từ thành thị cho đến làng quê xa xôi, hẻo lánh.

Trong khi đó tại miền Bắc ... với dã tâm, cuồng vọng nhuộm đỏ luôn cả miền Nam bằng máu của người dân, nên Hồ Chí Minh đã dùng bạo lực bưng bít người dân miền Bắc và dựng lên cái chiêu bài gian trá "Chống Mỹ, cứu Nước", "Giải phóng Miền Nam", gây nên một cuộc chiến tương tàn, tang tóc, máu chảy, thịt rơi suốt 20 năm trên mảnh đất Miền Nam Việt Nam.

"Giặc từ Miền Bắc vô đây, bàn tay nhuốm máu đồng bào ... Giặc từ miền Bắc vô đây, bàn tay nhuốm máu anh em. Hận thù đó cất cao trong lòng người, hận thù đó khắc sâu trong lòng tôi, lòng anh ...
Giặc từ miền Bắc vô đây, bàn tay chiến tích hận thù ... Giặc từ miền Bắc vô đây, bàn tay giết chóc hôi tanh ... Giặc thù đỏ xâm lăng, giặc thù đỏ bạo tàn ... Giặc thù đỏ giết hại dân lành đốt phá quê hương.
Ôi vùng Trị Thiên, An Lộc, vùng Tam Biên lửa máu từ vực sâu hận thù. Giòng máu đỏ da vàng trên đất nghèo nàn đã đổ vì ai ...
Vì giặc thù đốt phá quê hương ta ... Vì giặc thù bắn giết đồng bào ta ... Vì giặc thù còn đó, vì giặc thù còn đó.
Anh em ơi vùng lên diệt bạo tàn. Anh em ơi vùng lên diệt xâm lăng. Anh em ơi, nước có còn, ta mới còn, còn tự do là còn cơm no".

Hằng triệu thanh niên "sinh Bắc" phải "tử Nam" để lót thân xác trên con đường cuồng vọng của Hồ Chí Minh ; Ngày 20/12/1960, Hồ Chí Minh sinh ra một cái "quái thai lai giống" trên mảnh đất Miền Nam Việt Nam, đó là "Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam". Cái "quái thai" ở miền Bắc "kết hôn" với cái "quái thai lai giống" ở miền Nam gieo rắc máu lửa, tóc tang trên mảnh đất miền Nam thân yêu ... Hằng trăm ngàn người dân lành, trẻ thơ vô tội của Miền Nam Việt Nam đã vĩnh viễn từ giã cõi đời trên con đường "Chống Mỹ, cứu Nước" của Hồ Chí Minh và đảng CSVN.

Ngày 01/11/1963, một biến cố chính trị đã chấm dứt cuộc đời vị tổng thống đáng kính và nền Đệ Nhất Cộng Hòa, (trong phạm vi bài viết này, người viết chỉ nói lên tội ác của Hồ Chí Minh và đảng CSVN cùng thảm cảnh của quê hương, dân tộc ... nên xin được miễn đi vào hậu trường chính trị của hai nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam) ... Từ sau biến cố này, bọn CSBV đã gia tăng đánh phá Miền Nam Việt Nam ; Trải qua nhiều thời chính phủ dân sự trong cơn nghiêng ngả của đất nước ... Ngày 19/06/1965, QLVNCH đã đứng ra nhận lãnh trọng trách lèo lái con thuyền quốc gia ; Ngày 03/09/1967, Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu, Chủ Tịch Ủy Ban Lãnh Đạo Quốc Gia đắc cử tổng thống và tuyên thệ nhậm chức ngày 31/10/1967, thành lập nền Đệ Nhị Cộng Hòa. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã lãnh đạo toàn thể Quân-Dân-Cán-Chính VNCH trong cuộc chiến đấu cam go bảo vệ từng tấc đất của quê hương, đánh đuổi bọn CSBV xâm lược gieo rắc tang thương, máu lửa kinh hoàng trên mảnh đất Miền Nam Việt Nam thân yêu.

"Chuyện một đêm khuya nghe tiếng nổ, nổ vang trời ... chuyện một đêm khuya ôi máu đổ, đổ lệ rơi ... chuyện một đêm khuya nghe tiếng than trong xóm nghèo ... mái tranh lửa cháy bốc lên ngun ngút trời cao. Bà mẹ đau thương nghe muối đổ, đổ trong lòng ... chạy giặc ôm con qua những cảnh, cảnh hờn vong và người con yêu đã chết trên tay lúc nào ... xót xa vạt áo trắng hôm nay hoen máu đào ...
Ai ... Ai đã cướp con tôi ... Ai giết con tôi giữa cơn mộng đêm thái bình ... Ôi thương lời nói tội tình, hàm bao đớn đau ... giờ mẹ con đành cách nhau.
Bà đặt con lên trên đám cỏ phủ sương mờ, tội gì con ơi khi lứa tuổi tuổi còn thơ ... Bà nhẹ đưa môi hôn trán con yêu giá lạnh, vuốt ve lần cuối trước khi xa con suốt đời".

Phố xá, xóm làng điêu tàn, đổ nát trong Tết Mậu Thân 1968 ... máu đổ, thịt rơi khắp nơi ... máu đỏ, thịt xương vương vãi trên bàn thờ tổ tiên trong những ngày tết thiêng liêng cổ truyền của dân tộc, những em bé thơ ngây vô tội đang hớn hở vui cười trong chiếc áo mới chưa kịp tung tăng khoe với xóm làng trong ba ngày tết, đã tan xác hoặc gục ngã bên xác mẹ trong vũng máu bởi những quả đạn pháo hận thù của những kẻ khát máu mang danh đi "Giải phóng Miền Nam" ...

"Xác ai đây, chết hôm qua đến nay còn thấy, vắt cơm gầy nằm trong gói giấy dưới chân tường nhà ai đang cháy, đốt đêm đen trái châu treo thay đèn lấp lánh, cầu chữ Y, lộ Hàng Xanh ... lửa vào thiêu tám nẻo đường thành. Đầu Xuân, súng nổ gieo rắc tóc tang ... giờ đây nhuốm lửa thiêu đốt phố phường ... Xuân nào giết trẻ hiền lương ... Xuân nào banh xác mẹ hiền ... một lần thêm vài trận chiến, mộ dày thêm ...".

Riêng tại Cố Đô Huế, gần hai ngàn người dân đã bị lũ cộng sản dẫn đi thủ tiêu, gần sáu ngàn người dân phơi xác khắp nơi nơi bởi "mật lệnh" chúc Xuân nhuộm đỏ miền Nam của Hồ Chí Minh ... bao nhiêu cuộc đời của người dân nơi đất Thần Kinh đã gãy theo nhịp cầu Tràng Tiền, xác người không nguyên vẹn trôi nổi bập bềnh trên giòng sông hoặc chìm dưới giòng nước Hương Giang loang máu đỏ ...

"Tình người về giữa đêm Xuân chưa dứt cuộc vui, giặc đã qua đây gây cảnh nổi trôi. Cầu thân ái đêm nay gãy một nhịp rồi, nón lá sầu khóc điệu Nam Ai, tiếc thương lời vắn dài. Vì sao không thương mến nhau còn gây khổ đau làm lỡ nhịp cầu ... Mối thù chờ sang ngày nào nối lại nhịp cầu rửa hờn cho nhau ..."

Sau sự thảm bại trong trận tổng công kích Tết Mậu Thân, Hồ Chí Minh tức lồng lộn, lâm trọng bệnh và ôm cuồng vọng khát máu ra đi gặp Lenin ngày 02/09/1969. Lực lượng CSBV kiệt quệ nên đảng đã dùng bạo lực gom góp, vơ vét những thanh thiếu niên mới 14, 16 tuổi đưa vào chiến trường miền Nam trong trận chiến "Mùa Hè Đỏ Lửa" 1972, máu và lửa đỏ khắp nơi nơi ... một lần nữa, giấc mộng điên cuồng xâm lăng của CSBV đã bị QLVNCH đập tan.

Trong ngày kỷ niệm Quân Lực 19/06/1973 tại thủ đô Sài Gòn, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã nói :
"Hòa bình dù mỏng manh như hiện tại, cũng không phải là một món quà tự nhiên mà có, ngồi chờ tự dưng nó đến, càng không phải nhờ sự kêu gọi thiện chí hay van xin lòng nhân đạo của cộng sản mà được như một số người chủ bại ngây ngô lầm tưởng. Trái lại, hòa bình mà không nô lệ cộng sản, là nhờ nơi sức mạnh, nơi tinh thần, nơi ý chí của cả dân tộc quyết tâm chiến đấu để tự tồn, thực hiện bằng xương, bằng máu của hằng ngàn, hằng vạn thân xác anh em, bằng hy sinh vô bờ bến của hằng ngàn, hằng vạn đồng bào ..."

Cuộc chiến tang thương trên mảnh đất Miền Nam kéo dài cho đến một ngày chế độ VNCH bị bán đứng bởi quyền lợi của các cường quốc trong hai khối tư bản và cộng sản ; Quân Lực VNCH bị người bạn đồng minh trói tay trước số đạn dược khổng lồ không mức giới hạn của khối Cộng sản Quốc Tế yểm trợ cho bọn CSBV cưỡng chiếm Miền Nam Việt Nam ngày 30/04/1975.

Không có chiến tranh là đồng nghĩa với hòa bình, nhưng tại sao hằng trăm ngàn người hốt hoãng, kinh hoàng rời khỏi quê hương trong ngày tàn chinh chiến, trên ba triệu người phải bỏ nước ra đi vào những năm sau đó để trốn chạy khỏi cái nền hòa bình sau cuộc chiến ...?

"Một ngày 75, con bỏ hết giang sơn, hai mươi năm tình yêu người, yêu cuộc sống, giờ nơi nước mình niềm vui thay nỗi vui, Sài Gòn đã chết rồi phải mang tên xác người. Một ngày dĩ vãng ôi gần hay xa, đất nước hai phen chứng kiến bao chia lìa ... đời của cha con hai lần vẫy chào ... chào từ giã quê hương trong hận đau. Đời hai lần ta bỏ quê, bỏ nước ... phải nuôi ngày mai về ôm Tổ Quốc".

Buổi chiều của ngày đại tang 30/04/1975, "Hòn Ngọc Viễn Đông" một tên gọi thân thương, mỹ miều của thành phố Sài Gòn thân yêu đã bị lũ "Đôi dép râu giẫm nát nền dân chủ_Nón cối Hồ che lấp chữ tự do" cưỡng bức đổi chủ, thay tên. Nỗi đau thương, uất nghẹn hằn lên ánh mắt xót xa ...

"Sài Gòn ơi ... Ta mất người như người đã mất tên ... như giòng sông nước quẩn quanh nguồn, như người đi cách mặt xa lòng ... ta nhủ thầm em có nhớ không ... Sài Gòn ơi ... đâu những ngày khi thành phố xôn xao trong niềm vui tiếng hỏi câu chào, sáng đời tươi thắm vạn sắc màu, nay còn gì đâu ...
Sài Gòn ơi ... Ta mất người như người đã mất tên ... như hàng cây lá đỏ trông tìm, mặt trời soi dáng nhỏ dịu hiền, đã ngậm ngùi trên môi lắng im ... Sài Gòn ơi ... Ta mất người như người đã mất tên, như mộ bia đá lạnh hương huyền, như trời xa đã bỏ đất liền, còn gì đâu ..."

Những ngày đầu đặt bước chân lên trại tạm cư trên đất khách ... nỗi kinh hoàng, hoang man, sợ hãi từ những ngày hỗn loạn cuối tháng tư đen vẫn còn hằn đau trong ánh mắt ... ám ảnh từng giây phút ... xót xa trong mỗi buổi ăn viễn xứ ... quặn đau từng giấc ngủ lưu vong. Miền Nam Việt Nam rơi vào tay cộng sản, một chuyện không ai ngờ, ngay chính những người cộng sản cũng không dám nằm mơ ... nhưng nó đã thật sự xảy ra ...

"Sài Gòn ơi, nắng vẫn có còn vương trên đường, đường ngày xưa mưa có ướt ngập lối người về, rồi mùa Thu lá còn đổ xuống công viên, bóng gầy còn bước nghiêng nghiêng hay đang khóc thương cho người đi. 
Tôi giờ như con thú hoang lạc đàn, từng ngày qua ... từng kiếp sống quên thời gian ... kiếp tha hương lắm đau thương, lắm chua cay ... Tôi gọi tên ai mãi thôi . 
Sài Gòn ơi ... Tôi xin hứa rằng tôi trở về ... Người tình ơi ... Tôi xin giữ tròn mãi lời thề, dù thời gian có là một thoáng đam mê, phố phường vạn ánh sao đêm, nhưng tôi vẫn không bao giờ quên ..."

Những người may mắn đặt bước chân lên vùng đất tự do từ cuộc di tản kinh hoàng, từ chuyến vượt biển hãi hùng đưa ánh mắt thẫn thờ còn hằn nỗi thương đau trông về trùng khơi, xót thương cho những người không may mắn đã gởi thân xác dưới lòng biển cả ; Xa mờ xa
bên kia bờ đại dương là quê hương mến yêu chất chứa bao nhiêu kỷ niệm thân thương của những tháng ngày được cưu mang và nuôi dưỡng lớn khôn bằng giòng sữa mẹ ngọt ngào ... Hai hàng lệ nóng chợt lăn dài ...

"Chiều nay có một người đôi mắt buồn, nhìn xa xăm về quê hương rất xa. Chợt nghe tên Việt Nam ôi thiết tha và rưng rưng lệ vương mắt nhạt nhòa. Bạn ơi, đó là người di tản buồn ... ngày ra đi lặng câm trong đớn đau ... rồi đêm khuya về trong đôi mắt sâu, đời như chôn vào con phố u sầu.
Cho tôi xin lại một ngày ở nơi, nơi thành phố cũ, cho tôi xin lại một đời, một đời sống với quê hương, cho tôi đi lại đoạn đường hàng cây vương đầy bóng mát, cho tôi an phận ngàn đời bên bờ đê vắng làng tôi ..."

Ngọn lửa chiến tranh cháy ròng rã suốt hai mươi năm đã tàn trên quê hương ... nhưng ngày tàn chinh chiến cũng là ngày khởi đầu cho những thảm cảnh tang tóc nhất, đau thương nhất, xót xa nhất trong dòng lịch sử quê hương, toàn bộ đất nước Việt Nam bị ngập chìm trong biển máu cộng sản ...! Những người trai hùng một thời đem xương máu bảo vệ hai chữ "Tự Do" cho Miền Nam Việt Nam, xếp mảnh tàn y rơi vào cạm bẩy giết người mờ ám của lũ cộng sản với chính sách gian trá "một tháng học tập cải tạo", thời gian một tháng này đã bị lũ cộng sản gian tà, xảo quyệt giải phóng thành vài năm cho đến gần hai mươi năm hoặc mãi mãi không trở về.

"Anh ở lại giam mình trong trại K18, chum lồ ô lịm kín đời người, nhà cách ly chờ chôn người tù K18, chết vội vàng manh áo rách bó thây. Về đi em, đừng lên thăm nữa em ơi, gặp nhau thêm càng đau đớn cho nhau, đừng khóc nữa, van em đừng khóc em ơi, tình đôi ta đành hẹn lại kiếp sau.
Em trở về với cuộc đời cô phụ trông mòn mắt, nơi chồng đi không có ngày về, đời nát tan chờ mong người tù K18, sống dật dờ năm tháng úa héo tan.
Giờ chia ly, lòng ta trăm mối đau thương, ngoảnh trông theo nào em quá xa ta, còn nước mắt tuôn rơi nào tiễn chân em, đành xa nhau chờ hẹn lại kiếp sau. Về đi em, đừng lên thăm nữa em ơi, gặp nhau thêm càng đau đớn cho nhau, đừng khóc nữa, van em đừng khóc em ơi, tình đôi ta đành hẹn lại kiếp sau ...!"

Trở ngược dòng lịch sử với một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, gần một trăm năm đô hộ bởi giặc Tây ... người dân Việt không bỏ nước ra đi ; Hai mươi năm chiến tranh khói lửa ngút trời, người dân Việt vẫn không rời bỏ quê cha, đất tổ. Nhưng sau cuộc chiến thì chẳng những người dân miền Nam ào ạt bỏ nước ra đi, mà ngay cả người dân miền Bắc cũng tìm cách chạy bỏ cái thiên đàng cộng sản, làn sóng vượt biển cả bao la không bờ bến bằng những chiếc thuyền gỗ mong manh với bao hiểm nguy chờ đón, để mong được hít thở bầu không khí tự do nơi đất khách quê người. Ba triệu "thuyền nhân" Việt Nam lênh đênh trên con sóng dữ giữa trùng khơi bao la, xuất phát từ một đất nước sau chiến tranh đã lột mặt nạ của lũ "giải phóng", đánh thức lương tâm nhân loại trên toàn thế giới về đại họa của chủ nghĩa cộng sản vô thần.

"Đêm nay anh gánh dầu ra biển anh đi, ra đi trên sóng cuộn thấy gì ở quê hương ... xa xa ôi núi mờ xa dần, một giọt nước mắt khóc phận thân. Hò ơi ... hò ơi ... phận kẻ lưu vong.
Đêm nay trên bản đồ có một thuyền ra đi, hiên ngang trên sóng gào tự do đón chào, xin chào tự do với nỗi niềm cay đắng, nhìn lại bến bờ nước non mình muối mặn, khóc nghẹn ngào ...! "

Với bản chất đần độn, gian trá và độc ác cố hữu trong những cái đầu của "đỉnh cao ngu dốt", lũ CSVN đã dùng bạo lực bần cùng hóa người dân bằng hình thức đổi tiền, đánh tư sản mại bản ... cột bao tử người dân bằng chính sách hộ khẩu ... bóp nghẹt sự mưu sinh của người dân bằng cách ngăn sông, cấm chợ, giấy phép đi đường từ địa phương này qua địa phương khác, quản lý tất cả xăng dầu để cột chân người dân trên phương tiện giao thông ... lùa dân vào tử địa nơi rừng sâu, nước độc được che đậy bằng tấm bình phong vùng "Kinh Tế Mới", thời gian mười năm cuối đáy địa ngục này từ 1975 đến 1985, lũ cộng sản ngu đần gọi là thời kỳ bao cấp. Những năm cuối thập niên 70 và đầu thập niên 80 là quãng thời gian người dân liều mình bỏ nước ra đi nhiều nhất, người thì dùng tàu bè để vượt biển ... kẻ thì dùng phương tiện sẵn có là đôi chân để vượt biên bằng đường bộ.

"Tôi ra đi giữa phố không đèn ... tôi ra đi trốn mắt người quen ... tôi ra đi rời xa kỷ niệm, xa người thương xa cả bạn bè, tôi ra đi trong lòng u uất, nỗi đắng cay nặng trên bờ vai ôi tương lai.
Tôi ra đi với nỗi ưu phiền, tôi ra đi với nỗi sầu riêng, xa con thơ còn đang bập bẹ, xa tình yêu đang thuở mặn nồng, tôi ra đi mang đầy nuối tiếc, nỗi xót xa tôi để nơi nào ..."

Ngay sau ngày 30/04/1975, chính phủ Hoa Kỳ đã ban hành lệnh cấm vận đối với CSVN. Lũ cộng sản kiêu căng, hống hách với hào quang cướp được Miền Nam Việt Nam, bọn chúng tự cao, tự đại, tự phong cho mình là "đỉnh cao trí tuệ" của loài người, nên đã khép kín cánh cửa thiên đàng "ngu đần" của bọn chúng lại. Trong những năm đầu trên bước đường lưu vong, người Việt xa xứ thương nhớ người thân trong từng hơi thở ... hình ảnh quê hương nghèn nghẹn trong mỗi buổi ăn ... trăn trở trong từng giấc ngủ xót xa cho đồng đội, chiến hữu đang thống khổ, tang thương trong gông cùm nơi lao tù cộng sản ...

"Giọt nước mắt cho anh, giọt nước mắt cho em, giọt nước mắt cho bạn bè. Lệ khóc cho mẹ già, lệ khóc cho người tình ở lại quê hương.
Lần cuối siết tay nhau, lần cuối khóc bên nhau, lần cuối sao nghẹn ngào, còn đó bao đoạn đường, còn đó bao cuộc tình bỏ lại sau lưng.
Sài Gòn ơi ... Ta có ngờ đâu rằng ... mẹ hiền xưa, giờ về cùng đất lạnh ... Bạn bè xưa, giờ phương Bắc lưu đày ... Người tình xưa, giờ đang sống điêu linh...
Sài Gòn ơi ... Ta có ngờ đâu rằng ... một ngày qua là một ngày ly biệt, một ngày qua là ta mất nhau rồi, một ngày qua là muôn kiếp chia phôi ... một ngày qua là ta mất nhau rồi, một ngày qua là muôn kiếp chia phôi ..."

Những ngày tháng tha hương ... bao nhiêu đêm trường giật mình trở giấc trong bóng tối giữa căn phòng trống vắng hoặc trên chiếc sofa lạnh giá ... nỗi nhớ, niềm thương về mẹ già, vợ hiền, con thơ còn kẹt lại trên quê hương thống khổ đã dâng lên nghèn nghẹn con tim ... mắt bổng nhạt nhòa ... kẻ viễn xứ ôm tâm tư, nỗi lòng xót xa thiếp vào giấc ngủ, mơ thấy mình trở về thăm lại quê hương ...

"Ghé hỏi cỏ cây ... cỏ cây khóc, gió than van kể từ khi mất quê hương, gió ra khơi đưa người vượt biển. Mẹ chờ thư về ngồi thèm thuồng miếng trầu cay ... trẻ thơ lang thang vì cơn đói suốt bao ngày, vợ chờ tin chồng ngày về quá xa xăm ... Bao năm giải phóng như thế này phải không anh ..."

Cuộc sống ấm no, hạnh phúc của người dân ... một sớm, một chiều đã bị lũ quỷ đỏ "giải phóng" trở thành thống khổ, đói rách, tang thương ; Người dân bị "cách mạng hóa" biến thành vô sản ; Nhờ vào "đỉnh cao ngu đần " của đảng, nên bát cơm trắng của người dân đã "tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc" thành những hạt bo bo, sáng ăn, chiều nhịn, tối đói co ro rã rời thể xác, đau giấc ngủ sau một ngày bị đảng cưỡng bức "lao động vinh quang". Người Việt tha hương mới vừa đặt chân lên đất khách, đã cố gắng làm đủ mọi thứ nghề, chắt chiu từng đồng, gởi những gói quà nhỏ bé đầy tình thương về cho thân nhân đang quằn quại, thoi thóp dưới đôi dép râu "giải phóng".

"Em gởi về cho anh dăm bao thuốc lá, anh đốt cuộc đời cháy mòn trên ngón tay. Gởi về cho mẹ dăm chiếc kim may, mẹ may hộ con quê hương quá đọa đày. Gởi về cho chị dăm ba xấp vải, chị may áo cưới hay chị may áo tang. Gởi về cho em kẹo bánh thênh thang, em ăn cho ngọt vì đời nhiều cay đắng. Con gởi về cho cha một manh áo trắng, cha mặc một lần khi ra pháp trường phơi thây, gởi về Việt Nam nước mắt đong đầy, mơ ước một ngày quê hương sẽ thanh bình.
Em gởi về cho anh một cây bút máy, anh vẽ cuộc đời như ước vọng mong manh. Gởi về cho mẹ dăm gói chè xanh, mẹ pha hộ con nước mắt đã khô cạn. Gởi về cho chị hộp diêm nhuốm lửa, chị đốt cuộc đời trong hoang lạnh mù sương. Gởi về cho em chiếc nhẫn yêu thương, em bán cho đời để tìm đường vượt biên. Con gởi về cho cha vài viên thuốc ngủ, cha ru cuộc đời trong tử tù chung thân. Gởi về Việt Nam khúc hát ân cần, mơ ước yên lành trong giấc ngủ da vàng ..."

Người Việt tha hương trên khắp thế giới chạy đua với thời gian vì kế sinh nhai trong cuộc sống mới nơi xứ người, nên bạn bè, người thân thỉnh thoảng mới có dịp gặp nhau trong ngày cuối tuần hay những ngày nghỉ phép hoặc nghỉ lễ ... tay bắt, mặt mừng chia sẻ từng nỗi xót xa lạc loài trên đất khách ...

"Giờ đây mỗi đứa còn lạc loài mỗi nẻo ... đứa Cali ... đứa Paris ... đứa đèo heo gió hút ... Gặp nhau từng hàng lệ xót xa, buông những câu chào đôi ba sinh ngữ ... Bonjour, Au revoir, Hello, Good bye ... Con ôm đầu chua xót đắng cay ...
Thưa Mẹ, thưa Mẹ, thưa Mẹ .. quê hương mình đã chết rồi Mẹ ơi ... Mẹ ơi ... Mẹ Việt Nam ơi ..."

Tiếng Việt còn, người Việt quốc gia còn thì quê hương Việt Nam không bao giờ chết. Hằng năm vào tháng sáu, Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hải Ngoại từ nhiều nơi hân hoan góp mặt, tham dự ngày "Diễn Hành Văn Hóa Quốc Tế" tại thành phố New York, Hoa Kỳ ; Những tà áo dài Việt Nam thướt tha với rừng Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ phất phới tung bay trên đường phố New York ... Đây là một trong những phương thức duy trì, phát triển và bảo tồn Văn Hóa Việt Nam và cũng là một chiến thắng của Người Việt Quốc Gia trên mặt trận chính trị đối đầu với lũ CSVN nơi hải ngoại. Lũ bạo quyền CSVN có văn phòng Tòa Đại Sứ đặt tại trụ sở Liên Hiệp Quốc ngay trên thành phố New York, nhưng lá cờ máu không được phép xuất hiện trong đoàn người diễn hành cho dù bọn chúng đã nhiều lần tìm cách này hay cách khác ; Dù hiện nay, bạo quyền CSVN có bang giao với các quốc gia tự do trên thế giới, nhưng lá cờ máu chỉ treo rũ ở trong văn phòng bọn chúng mà thôi, chưa có một lá cờ máu nào dù chỉ nhỏ bằng miếng đất "xéo" dám treo nơi công cộng, chưa có một tên cộng sản nào dám cầm lá cờ máu đi ngoài đường phố, trong khi lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ hiện diện, tung bay ngạo nghễ khắp nơi trên thế giới tự do ... Đây là một sự nhục nhã của lũ mặt dày bạo quyền CSVN.

Chương trình đoàn tụ trong chính sách nhân đạo của thế giới tự do và Hoa Kỳ, đặc biệt là chương trình tù nhân chính trị của chính phủ Mỹ đã giúp cho những người Việt đoàn tụ với thân nhân, một chuyện mà trước đó không một ai dám nghĩ đến hoặc chỉ nghĩ đến trong giấc mơ lạc loài trong giấc ngủ tha hương trên đất khách ...

"Tôi xin gởi về anh lời mừng tái ngộ, mười mấy năm qua mà ngỡ như giấc chiêm bao, ôi giấc chiêm bao lặng lẽ từng cơn tiếc cơn đau, ôi giấc mơ chập chùng đại dương nhớ thương nhau.
Tôi xin gởi về em lời mừng tái ngộ, con mắt xưa em cười giờ in dấu chân chim. Tôi tóc xanh đã bồi hồi sợi tơ trắng sương đêm, em có nghe trong lòng mình một ray rức không tên.
Gặp lại nhau trên xứ người ngập hoa vàng, những cánh hoa màu vàng của ngày đầu yêu đương, ấp úng mãi thôi buổi hẹn xưa trong chiều hồng, cũng những cánh hoa vàng nhận rồi cho lại cho nhau.
Gặp trên con phố giàu rực ánh đèn, cơn gió núi xa lạ nào làm chạnh lòng không em, có vẫn như xưa hẹn hò nhau tuổi học trò, bàn tay tìm bàn tay mà ngẫn ngơ rồi ngẫn ngơ. 
Thân thương lời chào nhau mừng ngày tái ngộ ... một thoáng nhớ nhung điệu hò giờ xa quá quê xưa ... Ôi đã lâu những giọt lệ cạn khô lắng trong tôi, ôi phút giây tái ngộ lạ lùng mưa cứ tuôn rơi ..."

Những tổ chức, hội đoàn, đoàn thể đấu tranh nói riêng, ba triệu người Việt Quốc Gia sống lưu vong trên khắp thế giới nói chung, là một lực lượng có sức mạnh chính trị đáng kể nơi hải ngoại, một lực lượng có cùng chung một tiếng nói chính nghĩa giương cao lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ quyết tâm tranh đấu cho đến một ngày giải thể bạo quyền CSVN.

"Hãy nhớ và hãy nhớ người Việt Nam đang lạc loài, hãy thương và hãy quý tình đồng bào ta với ta. Hãy biết và hãy biết rằng ngày mai khi ta về, hãy nhuốm ngọn lửa hồng thắp sáng vạn niềm tin ..."

Trước ngày 30/04/1975, hằng triệu người Việt hai miền Nam Bắc đã chết vì tham vọng điên cuồng trong "sự nghiệp vĩ đại" của Hồ Chí Minh ; Từ ngày 30/04/75 cho đến hôm nay, có hơn một triệu người Việt đã chết vì "sự nghiệp cách mạng" của Hồ Chí Minh.

Tư tưởng Hồ Chí Minh là bệnh hoạn, cuồng vọng khát máu, là vong bản ... nên tên già Hồ đã cầm đầu cái đám lâu la, côn đồ CSVN quay lưng lại với quê hương, dân tộc ... gục mặt làm tôi mọi cho khối CSQT. Ngày nào thì "chống Mỷ, cứu Nước", "đánh cho Mỹ cút", bây giờ cái nôi cộng sản Liên Xô đã sụp đổ, khối cộng sản Đông Âu đã tan rã thì lũ CSVN một mặt trơ trẻn lạy lục "rước Mỹ cứu Nước" chống lại hiểm họa xâm lăng của Trung Cộng, một mặt thì "triều cống" từng phần quê cha, biển mẹ để đội "Háng" Quốc ... đây là bản chất gian tà, ươn hèn, khiếp nhược của lũ CSVN.

Đạo đức Hồ Chí Minh là độc ác, nhẫn tâm giết vợ, không nhìn con, đạo đức Hồ Chí Minh là "dâm dục" bước qua bao đời thiếu nữ, hại đời bao cô gái thanh xuân, hiếp bao trẻ thơ trong trắng mà tên ác quỷ này cười toe toét dâm ô, khả ố bảo là cấy hạt giống đỏ ...
Cuộc sống dâm dục bệnh hoạn của tên dâm tặc già này đã được đảng CSVN, cái đám bộ hạ dùng bản mặt che đậy "hạ bộ" của Hồ Chí Minh, để bưng bít tạo ra huyền thoại ma là "Bác" vì quê hương, dân tộc nên sống độc thân không có vợ con, chưa từng biết mùi vị đàn bà. (viết đến đây, tôi cảm thấy tức cười và quạu cái tên dâm tặc Hồ Chí Minh cùng cái đảng CSVN, nên xin được chửi thầm một câu).

Bọn CSVN luôn mồm láo phét "hồ hởi, phấn khởi" khoe khoang là "giải phóng" miền Nam và "thống nhất" đất nước. Cũng nhờ cái đám "cách mạng" vào "giải phóng" Miền Nam mà người dân Miền Nam Việt Nam không còn bị lũ Việt cộng ác ôn pháo kích, đốt phá xóm làng, nhưng toàn thể người dân Việt Nam phải nhận lãnh và hứng chịu những gì tang thương nhất của tang thương trên trái đất này ; Cũng nhờ vào sự "thống nhất" đó mà người dân Việt Nam mới hiểu rõ bộ mặt vong bản, phản quốc của Hồ Chí Minh và đảng CSVN dâng hiến quê cha, đất tổ cho ngoại bang.

Chế độ CSVN có rất nhiều luật, nhiều đến nỗi dày đặc như một khu rừng già nên được gọi là rừng luật, trong cái rừng luật này có một ngôi trường đại học luật danh tiếng chỉ dành riêng cho đảng CSVN, đại học luật "U Minh", tên thủ tướng Việt cộng Nguyễn Tấn Dũng cùng các tiến sĩ, thạc sĩ "ngố" của bạo quyền đã tốt nghiệp từ đại học này. Đảng CSVN đã dùng cái rừng luật đó để che đậy cái luật rừng mà bọn chúng đã tròng lên cổ những người đòi hỏi "Tự Do-Dân Chủ" với tội danh "tuyên truyền chống phá nhà nước" hoặc " âm mưu lật đổ chính quyền" chiếu theo điều "79" và "88" trong bộ luật rừng hình sự.

Hồ Chí Minh và đảng CSVN chẳng những tàn sát, giết hại dân lành, trẻ thơ vô tội ... bọn chúng dã man tắm máu luôn cả tôn giáo ... Thánh giá Chúa, Tượng Đức Mẹ, Tòa Sen chốn thiền môn cửa phật đã gãy vụn dưới dép râu "giải phóng" ... tiếng kinh cầu, tụng niệm đã trở thành tiếng kêu gào thảm thiết, bi ai bởi những kẻ mang danh đi "chống Mỹ, cứu Nước". Tội ác tày trời của Hồ Chí Minh và đảng CSVN gây ra gần một thế kỷ nay trên đất nước Việt Nam, đã và đang được những sử gia, những nạn nhân, những nhân chứng sống ghi lại từ giòng máu tang thương, từ giòng nước mắt uất nghẹn của người dân Việt Nam, từ sự quặn đau của hồn thiêng sông núi để lưu xú vạn niên cho hậu thế nguyền rủa. Trang sử hào hùng của dân tộc đã bị lũ CSVN giẫm lên hoen ố ; Đất tổ, quê cha, biển mẹ đã bị lũ quỷ đỏ cắt xén dâng hiến cho giặc ; Sự ươn hèn, khiếp nhược, tham quyền cố vị của lũ bạo quyền sẽ đưa đất nước đến chỗ diệt vong.

Chúng ta phải lấy máu đào của chúng ta để viết lại trang sử mới, một trang sử không có bóng dáng lũ CSVN hay bất cứ một dấu chân xâm lược nào trên quê hương ; Chúng ta phải dùng giòng máu anh hùng, hào kiệt được truyền lại từ các bậc tiền nhân, từ khí hùng bất khuất của hồn thiêng sông núi, quyết tâm tiêu diệt lũ bạo quyền CSVN, để mang lại một nền hòa bình thật sự theo đúng nghĩa của nó, đặt trên nền tảng "Nhân Bản-Tự Do-Dân Chủ-Nhân Quyền" vĩnh cửu trên đất nước Việt Nam ngàn ngàn đời mến yêu.

"Đáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi,
Tổ quốc lâm nguy, xương máu này ta nguyện hiến dâng.
Đáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi,
Quyết bảo vệ giang san, ta thà chết cho quê hương.
Đây muôn triệu con tim, đây muôn triệu khối óc,
Cùng giòng máu Việt Nam.
Đây Hưng Đạo Vương, đây Lý Lê Trần,
Bốn ngàn năm, chưa một lần khuất phục ngoại xâm.
Đáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi,
Tổ quốc lâm nguy, xương máu này ta nguyện hiến dâng.
Đáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi,
Quyết bảo vệ giang san, ta thà chết cho quê hương.
Quyết bảo vệ giang san, từng tấc đất, từng cây cỏ,
Từng phố phường, từng con đường, từng bờ biển quê hương,
Đáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi,
Tổ quốc lâm nguy, xương máu này ta nguyện hiến dâng.
Đáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi,
Quyết bảo vệ giang san ta thà chết cho quê hương.
Đây muôn triệu con tim, đây muôn triệu khối óc,
Cùng giòng máu Việt Nam.
Đây Hai Bà Trưng, đây Lý Lê Trần,
Bốn ngàn năm chưa một lần khuất phục ngoại xâm.
Đáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi.
Tổ quốc lâm nguy, xương máu này ta nguyện hiến dâng.
Đáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi,
Quyết bảo vệ giang san, ta thà chết cho quê hương.
VIỆT NAM, VIỆT NAM, VIỆT NAM ..."

No comments:

Post a Comment