Sunday, April 20, 2014

• THÊM MỘT CHÚT NGHĨ VỀ NGÀY 30-4


Theo tin báo chí thì bến xe miền Đông tại Tp Hồ Chí Minh đầy nghẹt người, họ tìm cách ra khỏi thành phố trong dịp nghỉ dài ngày. Cùng thời điểm nầy 38 năm trước, Sài Gòn thất thủ, cũng đầy ắp người nhưng lại chạy ngược chạy xuôi, hoảng loạn, bất chấp những xác người mà đa số là quân nhân Quân lực Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) nằm rải rác trên đường, để… tìm cách thoát thân.


Cho dẫu 39 năm đã trôi qua nhưng hình ảnh ngày 30/4 vẫn còn mới rợi. Ngày mà miền Bắc ăn mừng chiến thắng. Ngày mà miền Nam đau buồn gục ngã. Ngày mà cho đến bây giờ báo chí cả hai phe thắng/bại vẫn không thể nào gặp nhau! Vì thế, khẳng định “Việt Nam thống nhất” là mỉa mai!

Chế độ hiện tại càng ca ngợi thành quả thì càng dẫm đạp lên nỗi đau của người miền Nam!

Khi phe thắng trận càng tổ chức lễ hội “hoành tráng” là càng cố che giấu sự yếu kém nội tại. Còn phe chiến bại, càng cố thu mình tưởng niệm, lại càng tỏ ra hồi sinh! Hình ảnh nón cối, dép râu biến mất nhường cho hình ảnh người dân mất đất mất nhà vì bọn tư bản Đỏ. Hình ảnh văn hóa thanh lịch của hòn ngọc Viễn Đông thay thế bằng khoe mẽ hợm hĩnh, rởm đời! Hình ảnh đơn giản “Tình đồng chí” thay bằng phách lối kênh kiệu. Hình ảnh thượng tôn pháp luật thay bằng đầu gấu công an!

Nếu kết quả của ngày 30/4 đã đem lại tốt đẹp cho quê hương thì trên một số diễn đàn đã không có nhiều suy nghĩ, nhiều trăn trở mà theo lẽ nó phải tự chìm vào quá khứ.

Nỗi dằn vặt ai thật sự là người chiến thắng ngày 30/4 của 38 năm về trước từ mấy cây bút đã một thời theo Mặt trận Giải phóng Miền Nam (MTGPMN) là điều đáng suy nghĩ. Thử đọc trên facebook Lề Trái!

_ ” Dù chọn lựa hay không chọn lựa, anh cũng phải bị cuốn theo dòng chảy của nó. Cả dân tộc đều là nạn nhân của chiến tranh, kể cả những người đã cầm súng và đã chiến đấu, đã giết và đã bị giết.”

_ ” Vậy thì tại sao lại cứ đòi cho được rằng hồi đó theo cộng sản hay theo Mỹ là có tội ? ”

_ Họ có cùng một điểm đến là đánh đuổi ngoại xâm và một người cầm lái: đó là Đảng. Họ không biết Đảng là ai, chỉ đến khi thuyền cập bến, thấy Đảng coi những thành phần khác là “khách sang sông” và gạt họ qua một bên để nắm trọn quyền lực và quyền lợi, thì đã muộn rồi.

Tôi cũng từng là một người “khách sang sông” như thế. Tôi cũng đã từng đứng ở một chiến tuyến. Vì thế với tư cách nhà văn, tôi thấy có trách nhiệm ghi lại bi kịch của những người lính trong chiến tuyến đó ”

Như vậy ngoài Đảng cầm lái ra, ai là người có tội nữa?

Những người theo ” Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam ” ( MTGPMN ) bây giờ còn viết, còn trăn trở, còn thanh minh về sự dấn thân cá nhân vào cuộc chiến vừa qua là những người thời đó đã không bị “bắt-quân-dịch” tại miền Nam! Thay vì chọn lựa tự vệ cùng người miền Nam, họ đã tự chọn đứng vào phía MTGPMN, giúp phe chủ chiến cho dù không biết Đảng là ai! Do đó họ không phải “Dù chọn lựa hay không chọn lựa, anh cũng phải bị cuốn theo dòng chảy của nó.” mà chính là tự nguyện!

Thử xem cách “bắt lính” của hai phía:
Miền Nam huỵch toẹt: ” Bắt-quân-dịch ” !
Miền Bắc: “Được-trúng-tuyển-nghĩa-vụ-quân-sự”!

Miền Nam: Thân nhân có quyền gạt nước mắt khi đứng nhìn theo chiếc GMC đưa con/cháu họ vào cuộc chiến.

Miền Bắc: Tập trung tại sân vận động với ca nhạc chiến đấu, hồ hỡi, phấn khởi tiễn đưa anh-bộ-đội mà thân nhân không dám gạt-nước-mắt trước đám đông, vì sợ bị nâng hàng quan điểm, là thiếu-lập-trường, ảnh hưởng tới sổ gạo, tem phiếu!

Một bên tự do cho nước mắt đổ công khai. Một bên phải tự đè nén, chỉ quằn quại trong bóng đêm! Điều khốn nạn là “cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”, đã ra chiến trường có mấy ai về lại được!

Tự do và mất tự do từ hai chiến tuyến đã thể hiện ngay trong việc đưa tuổi trẻ Việt Nam vào biển máu! Biển máu cốt nhục tương tàn!

Câu hỏi đơn giản là: Vậy những người theo MTGPMN ở dạng nào?

Chắc chắn họ không thuộc hai dạng vừa nêu, vì họ không ở vào hoàn cảnh “được-trúng-tuyển-nghĩa-vụ-quân-sự” hay “bị-bắt-quân-dịch”!

Thể chế VNCH đã cho họ tự do. Tự do chọn lựa cho chính mình! Và họ đã chọn “nhảy núi”, theo MTGPMN.

Do đó họ không phải là nạn nhân mà là tác nhân! Không phải bị động mà là chủ động!

Vì thế, không thể đánh đồng họ với thân phận anh chiến binh miền Nam (tự vệ), hay với anh chiến binh miền Bắc (cứu nước)!

Những người đã chọn lựa theo MTGPMN phải là những người tự mình chịu trách nhiệm cho quyết định của chính mình.

Điểm khác, “Đảng là người cầm lái con đò” mà con đò đó lại ô hợp chỉ khi đến bến mới bật ngửa!

Vâng, đầu não lãnh đạo tại miền Bắc lúc đó đã khéo léo che đậy, người dân không hề thấy bóng dáng người Liên Xô, Triều Tiên hay Trung Cộng trên chiến trường nên mới đánh lừa được là “đế quốc Mỹ xâm lược miền Nam”!

Trái ngược, tại miền Nam thì máy bay đầy trời, xe Mỹ đầy đường với G.I.! Sự công khai nầy đã giẫm đạp lên truyền thống của người Việt Nam, đã gây ra ngộ nhận. Đã làm hình ảnh tự vệ của người miền Nam trước họa cộng sản thành “bọn tay sai Đế Quốc”!

Vì thế mới có việc từ miền Bắc “vô Nam cứu nước”! Và, “đi cứu nước” là động cơ chính đưa tuổi trẻ Việt Nam vào biển máu, biến người lính miền Nam thành tội đồ!

Nhưng sau 30/4, và lịch sử cận đại đã trả lời rõ ràng:
Lãnh đạo đầu não tại miền Nam không phải ai cũng là “tay sai đế quốc Mỹ”!

_ Con số tướng lãnh, sĩ quan, hạ sĩ quan và binh sĩ VNCH tự sát đã nói lên điều đó!

_ Con số hàng triệu người bỏ tất cả tài sản, liều chết vượt biển đã nói lên điều đó!

Lãnh đạo tại miền Bắc mới thật sự là nô lệ của khối cộng sản, được cộng sản nuôi dưỡng, lo từ cây kim, sợi chỉ!

Đã có lính Trung Quốc, Triều Tiên.. hiện diện trên chiến trường miền Bắc cùng với hàng triệu tấn vũ khí của khối cộng sản quốc tế tuồn vào Việt Nam nói lên điều đó!

Công hàm năm 1958 của ông Phạm Văn Đồng, Thủ tướng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa công nhận Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Cộng đã nói lên điều đó!

Mãi đến bây giờ, 38 năm sau 1975, Việt Nam vẫn “không có bóng dáng anh lính Trung Cộng” nào! Vì CSVN vẫn giữ nguyên bài bản cũ, bài bản đã đánh lừa được dư luận trước kia!

Bây giờ thì chỉ có “ngư dân” Trung Cộng đánh/nuôi cá dọc biển VN. Chỉ có “nông dân” Trung Cộng trồng rừng đầu nguồn. Chỉ có “công nhân” Trung Cộng trong các công xưởng boxit Tây nguyên! Chỉ có “người dân” Trung Cộng tự do vào Việt Nam “du lịch”!

Tất cả, tất cả… họ đều là “người hiền lành” của nước cộng sản anh em 4 tốt, 16 chữ vàng!

Cách điều hành đất nước, về mọi phương diện, nhất nhất đều răm rắp theo lệnh Trung Cộng. “Anh” đi trước “em” ngoan ngoãn theo sau! “Em” ngổ ngáo, “anh” ra roi “dạy cho Việt Nam một bài học” năm 1979!

Đại khái như vậy thì chế độ miền Nam hay miền Bắc là NGỤY?

Kỳ tích chiến thắng miền Nam của CSVN đã đưa đất nước ngày một gần hơn đến điểm then chốt cuối cùng của nó, là biến Việt Nam sớm trở thành một Tân Cương, một Tây Tạng!

Thời VNCH, dù đang chiến tranh, vẫn có tự do dân chủ. Đời sống người miền Nam vẫn cao hơn những nước láng giềng. Cao hơn Thái Lan, Đại Hàn và tương đương với Singapore! Còn bây giờ? 39 năm có hòa bình nhưng Việt Nam đang đứng ở vị thế nào? Vị thế 100 năm sau Singapore (!) như một bài báo phân tích khá chính xác đã gây xôn xao dư luận cách đây mấy năm!

Cho nên không thể trách người miền Nam tự vệ mà phải lên án lãnh đạo miền Bắc CSVN xâm lăng! Họ chính là thủ phạm. Thủ phạm gây tai ương cho đất nước.

Chủ nghĩa cộng sản là tai ương của nhân loại! Lịch sử đã chứng minh điều đó: Đất nước nào có cộng sản đất nước đó là đói khổ, lầm than, bị kiềm kẹp!

Để lính Mỹ đặt chân lên miền Nam là sai lầm chiến lược của VNCH nhưng bản chất sự việc lại khác. Là, người miền Nam được sung túc và biết dân chủ tự do như thế nào! Cũng giống như Nhật, Đại Hàn, biết nhờ vào Hoa Kỳ, nên đất nước họ vươn lên hàng cường quốc!

Thế thì tại sao “theo Mỹ” là có tội?
Những người theo MTGPMN đã sớm biết mình bị lường gạt trắng trợn, khi CSVN tuyên bố: “MTGPMN đã hoàn thành sứ mạng” ngay trong những ngày đầu sau 30/4 thì tại sao họ nhận chịu mà không dám có một phản ứng nào cụ thể, đợi mãi cho đến bây giờ mới dám lên tiếng?

Là nạn nhân bị lường gạt trực tiếp mà không dám phản ứng với kẻ lường gạt thì ai là người làm thay cho họ?

Cho nên, những người “nhảy núi”, dù vô tình hay cố ý, đã tự chọn cho mình con đường phản bội dân tộc!

Viết lên sự trăn trở của một thời Lạc Đường là điều đáng trân trọng nhưng hiện tại dám dấn thân cùng với phong trào đòi lại tự do dân chủ cho người dân mới thực tiễn!

Mới là thái độ của kẻ sĩ!
Kong Kong

Trích: ” Thế thì tại sao “theo Mỹ” là có tội? ”
Cần xác định câu nầy cho rõ ràng:
Miền Nam là ĐỒNG MINH CỦA MỸ chớ không hề THEO MỸ
Cả trên DANH NGHĨA lẫn THỰC TẾ:
1/ Tổng thống Ngô Đình Diệm vì phản đối Mỹ đổ quân vào Việt Nam mà cùng hai em chịu thảm sát.


2/ Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu quyết liệt chống lại Hiệp định Paris bị đe dọa ám sát vẫn không lùi bước, chỉ chấp nhận khi có thơ minh thị cam kết của Nixon.


3/ Từ trên chí dưới đều hết lòng gìn giữ THỂ DIỆN & UY QUYỀN QUỐC GIA không suy xuyển. Đơn cử: Đại tá Lam Sơn, chỉ huy trưởng Trường Sĩ quan Bộ binh Thủ Đức bạt tai một đại tá cố vấn Mỹ khi ông nầy xúc phạm một sinh viên sĩ quan VN bằng cách quệt mở lau súng vào mặt. Sĩ quan VNCH và chức việc dân chính ứng xử với cố vấn Mỹ với tư cách đường bệ của nước chủ nhà. Có trường hợp nóng nãy còn loi đá hoặc cả vác súng rượt cố vấn Mỹ khi các ông nầy ăn nói kênh kiệu, vượt quá phận cố vấn.

Tóm tắt là: Dù muôn vàn khó khăn Quân Chính VNCH vẫn giữ vẹn CHỦ QUYỀN QUỐC GIA.

Hổng bao giờ có dzụ khúm núm tôn xưng ” đồng chí cố vấn vĩ đại!” hèn như vịt cọng.

  • Bích-Liên
Nhân đọc bài chủ, Bích-Liên xin có thơ rằng:
Mới đó mà nay băm chín năm,
Mấy ai ruột tím với gan bầm?
Việt-Nam xưa kể không còn nữa,
Đợi đến bao giờ hết tối-tăm?
  • Lão Ngoan Đồng
“Những người theo MTGPMN đã sớm biết mình bị lường gạt trắng trợn, khi CSVN tuyên bố: “MTGPMN đã hoàn thành sứ mạng” ngay trong những ngày đầu sau 30/4 thì tại sao họ nhận chịu mà không dám có một phản ứng nào cụ thể, đợi mãi cho đến bây giờ mới dám lên tiếng?” (Trích)
Lên tiếng, mà lên tiếng như thế nào ? 

Xưng tội hay tiếc nuối ?
Nếu xưng tội không thì chưa đủ. Phải làm gì đó bằng hành động, chớ không phải lời nói xuông, mới được gọi là chuộc tội. Còn chỉ là nuối tiếc, thì đi chết đi cho khuất mắt !

No comments:

Post a Comment