Sunday, April 13, 2014

• Niềm đau Tháng Tư Đen - Nguyen Thi Hong




Nguyen Thi Hong
Không có một cuộc chiến nào mà không tổn thất và đau thương. Với cuộc chiến 20 năm tại Việt Nam đã gây ra cái chết của từ 2 đến 5 triệu người Việt. Trong số các nước đồng minh của Việt Nam Cộng hòa, người Mỹ có số thương vong cao nhất với hơn 58.000 người chết và hơn 305.000 người bị thương (trong đó 153.000 bị thương nặng hoặc tàn phế). Vào khoảng từ 4.400 đến 5.000 binh sĩ Hàn Quốc bị chết; Úc có khoảng 500 chết và hơn 3.000 bị thương; New Zealand 38 chết và 187 bị thương; Thái Lan 351 chết và bị thương; còn Philippines vẫn chưa có con số thống kê cụ thể. Tổn thất về phía Quân lực Việt Nam Cộng hòa là : có khoãng 250.000-316.000 tử trận hoặc mất tích và khoãng 1.170.000 bị thương.



------------ Tháng Tư Uất Hận --------------

Nếu ngày ấy...

Nếu ngày ấy bến Nhà Rồng đóng cửa
"Người" lang thang quay trở lại Nghệ An
Làm giáo làng hay một chân thư lại
Thì ngày nay dân đã thoát lầm than
Nếu ngày ấy, sông Sài Gòn nổi sóng
Người đang leo bỗng rớt mẹ xuống sông
Bấy sấu đói đã reo mừng ruớc "bác"
Thì ngày sau xương đâu trắng cánh đồng
Nếu ngày ấy trên bong tàu đêm tối
“Người lao công đang quét dọn hành lang”

Cơn sóng dữ tiễn đưa về đáy biển
Thì ngày nay quê mẹ đã bình an
Nếu ngày ấy trời Paris trở lạnh
Cục gạch hồng chẳng đủ ấm qua đêm
"Bác" chết cóng trên mình cô đầm nái
Thì ngày nay tổ quốc đã êm đềm

Nếu ngày ấy, tên toàn quyền rộng lượng
Cho "người" vào trường thuộc địa, khỏi thi
Mẫu quốc đã có thêm Hoàng Cao Khải
Mà An Nam cũng thoát cảnh “bác đi”
Nếu nếu nếu, thêm một ngàn lần nếu
"Bác" chẳng đi! Đi chẳng có ngày về!
Về, thượng mã phong bờ hang Pác Bó
Thì ngày nay đâu có lũ u mê!

(sưu tầm)

Thưa với các bạn!
Chúng tôi sinh ra là người Việt-Nam, vì cha ông chúng tôi sinh ra là người Việt-Nam. Tổ-tiên chúng tôi là người Việt-Nam.

Chúng tôi lưu vong, nhưng không mất gốc.
Chúng tôi may mắn được sống dưới những bầu trời Tự-Do, nhưng chúng tôi không quên được đồng-bào ruột thịt mình đang đau khổ. Dân-tộc chúng tôi bất-hạnh quá! Tôi xót-xa cho dân-tộc tôi, xót-xa cho quê-hương tôi, nỗi xót xa đó thường chiếm trọn trái tim tôi mỗi độ tháng tư về.

Có ai thương dân tôi ?, nếu không phải là người Việt chúng tôi?

Tôi tuy sinh ra và lớn lên ở Hải Ngoại, nhưng dòng máu đang lưu thông trong cơ thể là dòng máu chính thống của Việt tộc, một dòng máu luôn bất khuất trước giặc đến từ phương Bắc.....củng từ nguồn gốc đó đã làm cho tôi biết đến hai chử Việt Nam từ lúc còn trong bụng mẹ.

Việt nam ! Việt Nam đã thấm vào tim, nên:

Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi
Mẹ hiền ru những câu xa vời
À à ơi ! Tiếng ru muôn đời

Tiếng nước tôi! Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui
Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi…

Thật vậy! một hoàn cảnh éo le đã đến với Việt tộc, và gia đình tôi. Cái gì đến đã đến, ngày 30.4. 1975, Sài Gòn mất tên, một niềm đau cho cả nước VNCH, người gần như bàng hoàng khi biết được bọn vô thần đã tràn ngập hết cả non sông!

Tháng Tư năm 1975, một đàn bò từ hang Pắc Pó lần lượt tràn về thành phố với chiêu bài giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước, “bác và đảng” đã xua quân vào xâm chiếm Miền Nam và đã đã biến hàng chục triệu người dân vô tội trở thành nạn nhân của cuộc “chiến tranh thần thánh” đó! Từ Quảng Trị, Đồng Hà cho đến các tỉnh thuộc Miền Cao Nguyên Trung Phần hàng chục triệu đồng bào bỏ cửa bỏ nhà đi lánh nạn cộng sản, và trên đường lánh nạn đó, hàng triệu người đã vong mạng vì bom mìn vì đại pháo của Nga Sô của Trung cộng mà “bác và đảng” đã du nhập về để “giải phóng Miền Nam”.

Để trả thù những Sỹ quan, Hạ sỹ quan, và các chính khách trong chính quyền Việt Nam Cộng Hòa, “đảng và bác” đã bắt bớ 104.000 gọi là “ngụy quân ngụy quyền”, đưa đi giam cầm, đày đọa tại các trại tù được xây dựng ở những chốn rừng thiêng nước độc mà“bác và đảng” gọi là “Trại cải tạo” để rồi 95.000 người đã chết, chết một cách tức tửi vì bị tra tấn nhục hình, vì đói khát, và vì bệnh

tật. 
http://www.vn.net/article.php/20060711093615427

Sau ngày 30.4.1975 có trên 600,000 người Việt dùng thuyển nan vượt đại dương để tỵ nạn CS, chết trên biển vì sóng to gió lớn và cướp Thái

Lan.
http://motgoctroi.com/Vuotbien/Ditan_Vuotbien.htm

Hồ chí minh và đảng csVN đã gây vô vàn đau thương, tang tóc, cho hàng triệu đồng bào Việt hơn nửa thế kỷ qua. Theo cuốn “Hắc Thư về Cộng sản” của nhà sử học Stephane Courtois, tội ác giết người của Cộng sản Đệ Tam tính ra hàng trăm triệu. Và Hồ chí Minh trong thành tích diệt chủng Việt, tính ra còn cao hơn Poll Pot, Mao Trạch Đông và Staline nữa. 1 triệu người Việt Miền Bắc phải di cư tỵ nạn CS vào Nam năm 1954. Gần 4 triệu tỵ nạn CS ra khỏi nước, trong đó 1 triệu dùng thuyền nan vượt đại dương đến bến bờ và hơn nửa triệu làm mồi cho cá. Cả thế giới bàng hoàng, rúng động! Suốt cả mấy chục năm nay!

Thảm kịch này chưa xảy ra lần nào trong lịch sử trên 4000 năm của VN, suốt ba lần Bắc Thuộc, một lần Pháp Thuộc, một lần Trịnh Nguyễn phân tranh đất nước chia đôi. Và cũng chưa thấy lần nào trong lịch sử thế giới với qui mô lớn như vậy.

Không đi tỵ nạn CS sao được?? Hồ chí minh và đảng csVN đã giết hại hàng trăm ngàn trong đấu tố Cải Cách Ruộng Đất 1953-1956 và 5000 tới 6000 người dân Việt vô tội bị CS thảm sát trong Tết Mậu Thân 1968 tại Huế....Và hơn 5 triệu quân, dân, cán chính hai bên đã chết vì lý tưỡng bịp bợm của hồ chí minh và đảng hồ, họ đã cộng sản hóa nước VN bằng võ lực.

Trong khi đó miền Nam chỉ chiến đấu tự vệ, chớ không hề đổ quân ra Miền Bắc giành dân, chiếm đất như CS Bắc Việt đã làm trong suốt cuộc chiến vừa qua. Mượn một đọan thơ của tác giả N/A để thay cho đoạn kết.

Tháng Tư ai biến nước tôi
Thành lò hỏa ngục thiêu người tang thương
Hỡi ai còn nhớ quê hương
Lắng nghe tôi kể chuyện buồn tháng Tư
Nghe rồi xin chớ làm ngơ
Vì quê ta đã đến giờ đổi thay
Góp vào xin góp bàn tay
Làm cơn gió lộng thổi bay mây buồn
Ai còn nghĩ đến quê hương
Đứng lên mà rửa nỗi hờn tháng Tư

(Trích thơ "Nỗi buồn tháng tư của N/A)
Nguyen Thi Hong



HÃY SÁM HỐI ĐI, HỠI NGƯỜI CỘNG SẢN!

Trong không khí của ngày Xuân vừa chớm
Nhớ lại những kinh hoàng của Tết Mậu Thân
Nhớ những sợi kẽm gai ghì xiết tay chân
Những nhát cuốc đập vào đầu ghê rợn
Tiếng đạn réo bên tai nhờn nhợn
Máu đổ loang ngay trước hiên nhà
Tiếng khóc mẹ già oà vỡ, vang xa
Không bảo vệ được con trai khỏi đạn
Thiếu nữ gò má hồng tươi sáng
Mới vừa đây còn tươi nở như Xuân
Đã lặng im, phơi da bụng trắng ngần
Loang loáng máu, máu đỏ au trinh nữ
Những nhóm sinh viên từng say mê con chữ
Chợt biến thành "nợ máu với nhân dân"




 Để xếp hàng trước dẫy hố trước sân
Nhận viên đạn của lũ người-hồn-thú
Từ vườn hoa đến đồng hoang, gió hú
Từ bờ sông, bãi sậy, đến thành đô
Thây người ngổn ngang, cây gẫy, cọc xô
Máu cha, máu mẹ, máu chị, em loang mãi
Tiếng rú, tiếng gào át tiếng AKa kinh hãi
Ôi! Mùa Xuân hay Mùa Gặt Thây Ma?
Mùa của Vũ Trụ hay Mùa của Quỷ Ma?
Lũ quỷ đỏ sao vàng kia như ác thú
Chúng nhân danh Chủ Nghĩa kia hung dữ
Giết người như bắn chó, giết heo
Những "nhà thơ" của chế độ cũng gào theo:
"Giết! Giết mãi, bàn tay không phút nghỉ
Cho ruộng đồng tươi tốt, lúa lên bông!" (1)
Giờ đây, chúng dùng bàn tay sắt bọc nhung
Để cai trị đám nhân dân cùng quẫn
Trong thinh lặng của nỗi đau uất hận
Chục triệu dân cùng muốn thét lên câu:
Hãy sám hối đi! Hãy quỳ gối, gục đầu!
-Xin lỗi Mẹ vì con vô lương, bất hiếu
Không cần biết đến sử xanh đàm tiếu
Chỉ mưu đồ cướp đất, giành dân
Giành đặc quyền cho chính bản thân
Rồi cai trị trên ngai vàng, hoang phí
-Xin lỗi non sông, những kỳ hoa, thảo dị
Đã tan hoang, cầy sới thảm thê
Gỗ quý, cây ngàn chặt vứt ủ ê
Rừng vàng, biển bạc đã bốc hơi, thành cát
Sông ngòi xanh tươi đã trở thành bãi rác
Chất độc thấm quanh, cả thế kỷ không rời
-Xin lỗi Tổ Tiên, ôi, nước mắt nghẹn lời
Từng tấc đất máu xương Tổ Tiên gìn giữ
Đã bị bán cho ngoại bang, kẻ thù hung dữ
Để con yên thân huởng gái đẹp, ruợu ngon
Nhà đất mênh mông, hồ tắm, sân gôn
Tiền viện trợ, con đốt hoài không hết
-Xin lỗi các Mẹ già, ngồi run run chờ Thần Chết
Đến rước đi một kiếp ngựa trâu
Ngồi bán củ khoai, nải chuối, buồng cau
Mong có đủ bữa cơm-khoai cho cháu
Người vợ trẻ, mắt mở to, đầy gân máu
Ngủ không yên bên lũ trẻ thiếu ăn
Bán sức người quần quật quanh năm
Thân cò lả, oặt ngang, như tấm giẻ
Vú sữa khô trên trái tim đầy lệ
Khắc khoải mong con một bữa no đầy
-Xin lỗi các em, tuổi thơ, gió lay
Sống èo oặt như cỏ cây, như rác
Vạn, triệu nhà mồ côi buồn, nghèo quay quắc
Chờ một nụ cười thiếu vắng trên môi
Tuổi thơ, ôi, tuổi thơ không có tình người
Không tiếng mẹ dỗ, cha đùa, chạy nhẩy
Chỉ có bô rác với que khều, chất thải
Sống vật vờ tôm tép quanh ao
Bụng phình giun, chân lá sậy, xanh xao
Mở to mắt nhìn những chiếc xe lộng lẫy
Những xa hoa của Thiên đường nào đấy
Những lầu cao hoa lệ, vũ trường
Nơi học sinh biến thành gái ăn sương
Bán trinh tiết để trải trang học phí..
-Ôi! Xin lỗi, xin lỗi những công nhân bình dị
Lấy sức người mong sỏi đá thành cơm
Không hề mơ được ngửi nhánh hoa thơm
Bởi tối tối làm "vợ thuê" thiên hạ.
-Xin lỗi những cô gái quê tàn tạ
Muốn xa quê, làm nô lệ ngoại nhân
Đứng trần truồng cho một lũ vô luân
So lưỡi, nắn tay, cậy răng, nắn ngực
Cố nghiến răng dù lửa xông hừng hực,
Miễn sao đi xa, tìm kiếm chút tương lai
Dù biết rằng thân gái dậm dài
Có thể sẽ sa vào động dữ
-Xin lỗi các thanh niên, sống đời vô lự
Tìm ruợu chè, bài bạc làm vui
Bởi tương lai, nếu không Đảng, không tươi
Sẽ chết rấp với cuộc đời khốn khổ
-Xin lỗi những vườn rau, núi cao, đất đỏ
Đã bị khai quang cho Tư Bản ăn chơi
Ruộng lúa, bờ ao thành biệt thự khơi khơi
Khách sạn, sân gôn, tầng tầng lớp lớp
Mặc cho Dân Oan đứng hàng hàng lớp lớp
Mỏi cổ kêu Trời, áo rách, mưa sa.
-Và, trên hết, xin lỗi Lịch Sử Bốn Ngàn năm đã qua
Chưa giai đoạn nào nhục nhằn như hiện tại
Tham nhũng tràn lan, dân ta thảm hại
Lãnh tụ cậy quyền, ỷ thế hiếp dân
Nhà Nước một ổ tham ô, giầu nghèo cách phân
Cả thế giới nhìn nước ta như ổ điếm
Cầm thẻ ngoại giao đi xa, nước ngoài cười mỉm
Vì sợ lũ trộm ngày, ăn cắp như ranh
Ôi, xin lỗi, xin lỗi làm sao đoạt lại thanh danh?
Làm sao sửa lại khúc quanh lịch sử?
Làm sao cho Dân ta lại ngời ngời, rạng rỡ?
"Viên ngọc Viễn Đông" oai vỹ biển Đông?
Làm sao trong Mùa Xuân, hoa nở đỏ hồng
Như nụ cười trẻ thơ, như hồn xuân trinh nữ?
Hãy sám hối đi! Hãy bỏ hình quỷ dữ
Trở về với Tổ Tiên, tạ tội với Vua Hùng
Tám mươi triệu người đang vò võ ngóng trông
Một đất nước Tự Do, tươi sáng.
Lịch sử đang chờ,
Hỡi các người Cộng Sản!

Chu Tất Tiến,

No comments:

Post a Comment