Friday, April 10, 2015

• ĐÃ 40 NĂM ! 40 năm Lời xin lỗi - Việt Nhân




(HNPĐ) Như vậy đã 40 năm lũ man rợ cướp được miền Nam, đã gom cả nước vào làm một để tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên cái thiên đường hố xả của Hồ. Không cần đến hôm nay mới biết chúng là lũ bẩn thỉu đội lốt cứu nước đi cướp bóc, mà ngay trong những ngày tháng 5 đầu tiên, những đoàn xe molotova chở của vơ vét đem về hang ổ miền Bắc, đã cho người dân miền Nam thấy sự thật trần truồng chúng là ai.



Ngày trước nàng Kiều của cụ Nguyễn Du, bởi vận nhà lúc khốn cùng do thằng bán tơ giở giói, mà thân phải lưu lạc thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần, thì nay dân miền Nam sau tháng Tư cũng vận nước mà thân còn hơn vậy nữa, là tù đày, là vùi xác nơi rừng thiêng nước độc, là chết xác đầm giữa biển khơi, là phải đem thân phiêu bạt xứ người. Nói cho cùng thằng bán tơ chỉ đem đến cho mỗi Kiều kiếp đời khổ hạnh, còn thằng ‘bác’ giở giói là cả nước đi ăn mày, không chỉ 15 năm mà 40 năm vẫn chưa dứt.


Nghe nói hôm nay bên quê nhà (04/04/2015), tại thành Hồ có cuộc hội thảo khoa học cấp nhà nước về “Đại Thắng mùa xuân”, nghe nói cả trăm bài tham luận của các nhà khoa học trí thức xã nghĩa, ra sức đánh phấn tô son cho hành vi xâm lăng cưỡng chiếm miền Nam, xé toạc Hiệp Định Paris 1973 bằng nước vỏ lựu, máu mào gà. Nào là đại thắng mùa xuân 1975, chiến công chói lọi trong lịch sử dân tộc, thắng lợi nhờ đường lối lãnh đạo đúng đắn, sáng suốt của đảng, và của tinh thần quốc tế cao cả, tạo niềm tin, nghị lực để xây dựng và bảo vệ tổ quốc…

Thối um!!! Vậy ra ‘hội thảo khoa học’ mà chẳng khoa học chút nào, các ông đỉnh cao chỉ lải nhải như con vẹt những lời sáo rỗng, mà chẳng giải thích và biện minh cách nào cho có khoa học về cái gọi là ‘đại thắng’. Trong khi Lê Duẩn nói “ta đánh đây là cho Liên Xô, Trung Quốc”, và hơn nữa dưới sự lãnh đạo sáng suốt của đảng để có đại thắng, thì sẽ phải nói sao về vấn đề vi phạm Hiệp định Paris 1973 mà đảng đã ký, hay lưỡi của vẹm nói trắng thành đen là khoa học?



Rõ ràng đây là đại thắng của một nhóm người, mà không là cả dân tộc, hay nói rõ hơn là đại thắng của đám tay sai cộng sản quốc tế mà không là của đất nước! Đại thắng gì khi người dân lũ lượt kéo nhau bỏ chạy, từ những cuộc tháo chạy hối hả kinh hoàng trong những ngày tháng Ba, tháng Tư bốn mươi năm trước, và cho đến bây giờ người dân vẫn chưa dứt tháo chạy, vậy đây là đại thắng hay chỉ là cách nói của kẻ cướp?

Biện minh hay giải thích sao đây, 40 năm người dân bằng mọi cách chối bỏ cái đại thắng đó, từ phải khổ nhục cam thân nô lệ tình dục, hay chấp nhận kiếp lao nô xứ người? Ngay những kẻ gọi là làm nên đại thắng, sao không an hưởng chiến công của mình, mà lại chuẩn bị cơ ngơi nhà cửa, bạc vàng ở hải ngoại, đây có phải là một hình thức tháo chạy không, vậy đại thắng nổi gì để nay đem ra mà tô lục chuốc hồng? Rõ chỉ là lũ nói phét!

Nói thì nói thế, chứ thấy ra chúng cũng ‘đại thắng’ cả đấy quí vị ạ… Tất cả chúng tất tần tật đã nên tư bản đỏ! Suốt 40 năm qua chúng không ngưng tay vơ vét, cướp phá có hệ thống, với quy mô từ trung ương đảng xuống tới xã ấp. Và cũng luôn to mồm khoe thành quả xây dựng đất nước, những công trình lợi ích xã hội, cầu cống, đường sá… Tiền này chúng nhân danh người dân đi vay thiên hạ, những đồng vốn ODA, làm một xà xẻo mười!

Chúng ham làm lắm, có làm có ăn mà, bác đã từng dạy lao động là vinh quang đấy thôi, cứ bới việc ra làm là có ăn, câu nằm lòng của chúng là rót mật phải dính tay, lại thêm với đỉnh cao trí tệ mà chúng phát huy sáng tạo. Kết cuộc công trình nào cũng vỡ, cũng đổ, PMU 18, xa lộ Đông Tây, dự án Đường Sắt, đường Cao tốc, đập Thủy Lợi… xuống cấp ngay sau khi nghiệm thu, từ trên chóp bu tiền đã bị ăn chận, xuống đến cơ sở thi công lại thêm trò rút ruột.

Lớn ăn lớn, nhỏ ăn nhỏ, với những quả đấm thép như Vinashin, Vinaline làm chúng béo núc! Đã bao người lên tiếng nhưng làm sao ngăn được lòng tham của kẻ cướp, vụ tuyên án bảy năm tù, ba năm quản chế, cho kẻ ngăn trở thủ tướng ăn bô-xịt là cái gương, Nay đang có vụ chúng cưa cây kiếm tiền bỏ túi ngay tại đất Hà Nội, liệu ai dám phản đối để bị Phạm Quang Nghị, bí thư thành phố vu cho là thế lực thù địch: “Nhân danh bảo vệ cây xanh nhưng thực ra là chống chế độ, chống lại chính quyền các cấp.”

Từ cái ‘bức xúc’, phê bình của người dân, đã bị gán cho là cái kích động từ bên ngoài, chế độ của thằng có quyền, có súng, nó bỏ tù bất cứ ai, bất cứ lúc nào nó muốn, mặc dù sự thật phơi trần ra đấy. Chỉ trong một buổi sáng chúng ‘khẩn trương’ làm sạch hai hàng cây của con đường Nguyễn Chí Thanh (kể cả trồng cây ‘mỡ’ thay vào), và cái vụ chặt cây này, thủ tướng Ếch cũng ộp lấy vài câu, nhưng rồi bảo đảm vụ này cũng sẽ êm như chuyện hắn ăn bô-xịt hồi nào.

Trở lại chuyện ‘đại thắng mùa xuân’, mỗ tôi đọc được vài bài viết trên mạng, đã đem chuyện nội chiến Hoa Kỳ (1861-1865) ra mà bàn rằng, bọn Ba Đình không có được tư cách lớn của kẻ thắng, tâm địa chúng bẩn và nhỏ nhen khi đối với kẻ thua là dân và quân miền Nam. Chuyện này, ngay bản thân gia đình mỗ tôi bầm dập với bọn xã nghĩa không là ít, nhưng bảo rằng chúng là kẻ thắng thì có thể không đúng lắm!

Ba Đình, đánh đây là đánh cho cộng sản quốc tế Nga-Hoa (bợm Duẩn nói), thì kẻ thắng đâu là bọn chúng, và chuyện chúng ác với dân miền Nam (kẻ thù của cộng sản) là điều dễ hiểu thôi, chứ đem so với cuộc nội chiến Hoa Kỳ thì khập khiểng. Nam Bắc Mỹ là nội chiến nên họ giải quyết với tình dân tộc, còn Ba Đình mọi cái là phải theo chủ, ngay 172.000 nạn nhân cải cách ruộng đất cũng là giết theo lệnh Nga-Hoa đấy chớ, đâu có chuyện dân tộc gì ở đây.

Và cũng trên mạng, mỗ tôi đọc được bài thơ XIN LỔI THÁNG TƯ ĐEN! (Danlambao), của tác giả Bình Ngọc (một anh lính miền Bắc như thơ anh nói), Mỗ tôi xin phép tác giả mượn lấy một vài đoạn, kết cho câu chuyện cuối tuần kỳ này, để thấy nay dân đen miền Bắc, nơi cái nôi xã nghĩa cũng đã tỏ:

Thời trai trẻ, gác bút nghiên, gác mọi ước mơ, lên đường “đánh Mỹ”
Cây súng trên vai, máu đỏ trong tim!
Mụ lí trí! Hùng hục vượt Trường Sơn.
Đêm nghỉ, ngày đi, giày vẹt gót, áo sờn vai thấm lạnh!
Mẹ còng lưng vắt kiệt sức, mỏi mòn, thao thức đợi con về…

…“Ba mươi tháng Tư” Bên Thắng Cuộc, hả hê!!!
Con trở thành kẻ “kiêu binh!” trong đoàn “quân Giải phóng!”
Nhưng! Ba mươi tám năm sau con vô cùng thất vọng!
Không hiểu mình đi “Giải phóng” cho ai???
Chỗm trệ trên cao, toàn những kẻ bất tài!
Đáy xã hội, nhiều “dân oan!” mất đất.
Những nghịch lý, tai ương… chồng chất!
Khoảng cách “sang, hèn” cứ rộng mãi ra…
… Xin lỗi! “Tháng Tư Đen!”
Xin lỗi! Miền Nam, những việc tôi đã làm!
Xin lỗi tất cả! Cả những người “Bên Thua Cuộc!”
Rất chân thành…
Chứ không phải lời giả dối!!

Việt Nhân (HNPĐ)

No comments:

Post a Comment